Nếu một mai ta không còn chung lối,
đừng nói với mọi người vì ta không hợp nhau. Em sẽ nói vì tình yêu không đủ lớn
để níu kéo hai cái tôi khác biệt.
- Anh: Có bao giờ em không
yêu anh nữa?
- Em: Có thể lắm chứ, cuộc
đời này có gì là không thể đâu anh!
Anh giận dỗi vì em toàn
nghĩ những điều không may mắn, toàn nói những chuyện chẳng tốt lành gì. Rằng
tình yêu hai đứa mình mãi mãi không có giây phút ấy.
Có phải em quá thực tế
không anh? Hay cuộc đời này quá nghiệt ngã.
Em không đủ lãng mạn để tin
rằng tình đầu sẽ luôn là tình cuối và trái tim con người mãi không đổi thay.
Trên đường đời có bao nhiêu ngã rẽ là bấy nhiêu lần ta phải lựa chọn. Và một
mai biết đâu hai ta chọn về hai hướng rẽ không có nhau.
Em không đủ lãng mạn để tin
rằng chỉ cần tình yêu thôi sẽ đủ sức vượt qua tất cả. Có những khắc nghiệt trên
đời không chỉ tồn tại trong phim ảnh. Bao ngang trái, bất công vẫn bám ríết lấy
những đôi chân trần yếu ớt. Và chắc gì tình mình đủ lớn để bước qua đâu anh?
Em không đủ lãng mạn để tin
rằng cuộc sống toàn màu hồng, toàn những may mắn và tốt lành. Con người ta cần
chuẩn bị để đối diện với cả những điều không mong muốn anh ạ.
Bởi vậy…
Nếu một mai anh không còn
yêu em nữa, hãy thản nhiên nói với em điều đó. Em đủ tinh tế để nhận ra trong
từng ánh mắt, trong từng nụ cười và vòng tay anh. Nhưng có lẽ, em cũng như mọi
cô gái khác cần một lời nói để bắt đầu cũng như một lời nói để kết thúc. Đừng
lẳng lặng ra đi anh nhé, để em phải tự suy diễn những điều vu vơ.
Nếu một mai anh không còn
yêu em nữa, hãy buông tay và bước đi thật lạnh lùng. Em không chắc mình đủ mạnh
mẽ để không níu giữ đôi tay, không ôm riết lấy anh từ phía sau… Em cũng như bao
cô gái khác, cũng chống chếnh, chới với khi đã quá quen được đi bên một người.
Nếu một mai anh không còn
yêu em nữa, hãy bước ra khỏi cuộc đời em và làm ơn mang theo cả tình thương,
quan tâm và lo lắng. Thứ em cần ở anh là tình yêu và chỉ vậy. Khi tất cả đã tan
đi như bong bóng căng đầy, đừng nuôi em trong ảo giác của tình thương hại. Hãy
để em được đứng lên bằng đôi chân của mình, không có anh bên cạnh! Những vết
thương tự chảy máu rồi sẽ tự lành, thời gian kì diệu lắm anh ạ. Đó là thứ duy
nhất em cần lúc ấy. Đi qua vết thương chảy máu rồi mưng mủ và hồi sinh, em sẽ
thấy mình lớn lên, trưởng thành hơn rất nhiều.
Nếu một mai anh không còn
yêu em nữa, đừng vội vã nhắn tin "đòi" kết bạn. Khi nào muốn, khi nào
thấy thật sự đã vượt qua em sẽ là người làm việc đó anh ạ.
Nếu một mai anh không còn
yêu em nữa và bên anh là một cô gái khác. Ta vô tình chạm mặt nhau trên phố
mong anh đừng giới thiệu em như người yêu cũ. Hãy xem em như một người bạn lâu
năm, đồng hương hay một cộng sự từng làm việc… Một mối quan hệ không quá thân
thiết cũng không quá xa vời.
Nếu một mai ta không còn
chung lối, những kỉ niệm hãy cất vào ngăn khóa, đừng đem ra để níu kéo, để hờn
giận hay làm tổn thương nhau. Trái tim ấy ta từng thử ghép vào tim mình, vì
không khít nên bật khỏi đời nhau. Không ai là người có lỗi, tại sao phải làm
đau người khác, làm đau cả chính mình.
Nếu một mai ta không còn
chung lối, ai đó có hỏi là tại sao? Đừng nói với họ ta không hợp bởi hợp hay
không do chính anh và em cùng cố gắng. Em sẽ nói vì tình yêu không đủ lớn để
níu kéo hai cái tôi khác biệt. Càng ở bên nhau, càng gắn bó càng thấy mình đánh
mất bản thân , vì thế mà dừng lại, không vì ai khác, vì chính mình mà thôi.
Nếu một mai anh hết yêu em,
mọi lí lẽ, mọi lời nói… tất cả đều trở nên vô nghĩa. Em sẽ không hỏi quá nhiều
vì thế đừng nói quá nhiều anh nhé, thời gian sẽ thay ta làm nốt những điều còn
lại.
…. Và một thời gian sau đó,
khi mọi thứ đã trở về đúng nhịp, khi tim em đã thôi nhói mỗi khi nghe bài hát
anh từng hát, thôi nghẹn ngào khi bước qua quán quen, thôi ngẩn ngơ khi lướt
qua anh giữa dòng người vội vã… Em sẽ gọi điện và mời anh đi café như một người
bạn tại một quán không quen. Chắc chắn vậy, anh nhé!
Phong Linh